Cổng thông tin điện tử người khuyết tật Việt Nam
No Result
Xem tất cả kết quả
  • Login
Tạp chí Tiếp Lửa
  • Trang chủ
  • Đời sống
  • Giáo dục
  • Công nghệ
  • Nhân vật
  • Kinh doanh
  • Pháp luật
  • Video
  • Bạn đọc
  • Shop
  • Thêm +
    • Ẩm thực
    • Du lịch
    • Giải trí
    • Thể thao
    • Sức khỏe
  • Trang chủ
  • Đời sống
  • Giáo dục
  • Công nghệ
  • Nhân vật
  • Kinh doanh
  • Pháp luật
  • Video
  • Bạn đọc
  • Shop
  • Thêm +
    • Ẩm thực
    • Du lịch
    • Giải trí
    • Thể thao
    • Sức khỏe
No Result
Xem tất cả kết quả
Tạp chí Tiếp Lửa
No Result
Xem tất cả kết quả
Home Nhân vật

Cậu bé khiếm thị làm nên điều kỳ diệu

07/04/2021
in Nhân vật
Thời gian đọc: 9 phút
A A
0
0
SHARES
189
VIEWS
Share on FacebookShare on Twitter

Lên 4 tuổi, Thịnh vẫn chưa đứng vững, có lẽ do không nhìn thấy ánh sáng nên Thịnh chậm hơn những đứa trẻ bình thường khác. Vậy nhưng 3 tuổi Thịnh đã biết đánh trống.

Thịnh vừa đánh đàn vừa hát.
Thịnh vừa đánh đàn vừa hát.

7 tuổi Thịnh có thể đánh được hơn 100 điệu trống khác nhau và chơi được đàn Ghi –ta, organ cùng một số loại đàn khác. 14 tuổi, cậu bé mù đạt kỷ lục châu Á biểu diễn thuần thục 7 loại nhạc cụ.

Nỗi đau bẩm sinh

Ở phường Ninh Hiệp (thị xã Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa), Bùi Ngọc Thịnh là một hiện tượng âm nhạc đáng nể trọng và khâm phục. Từ nhiều năm nay, cậu bé 14 tuổi đã gặt hái được bảng vàng thành tích, “rinh” nhiều bằng khen, chứng nhận và kỷ lục.

Bất cứ ai một lần được nghe Thịnh biểu diễn âm nhạc, đều không khỏi rung lên bởi cảm xúc quá chân thật, thánh thiện phát ra từ trái tim trong ngần, đầy khát vọng của cậu bé mù. Thịnh đến với âm nhạc như một cách “trả nợ” cuộc đời quá bất hạnh đã đổ xuống những người thân yêu nhất của em. 11 tuổi, Thịnh đã là kỷ lục gia chơi thuần thục, điêu luyện được 5 loại nhạc cụ: Trống, guitar, organ, Sến, Cò.

Cuộc sống vắng nguồn sáng tạo ra một bức tường vô hình đối với người khiếm thị. Bức tường đó cũng khiến họ nhạy cảm hơn với cảm xúc bình thường. Họ yêu, ghét rõ ràng và thể hiện nó bằng một góc nhìn riêng mà nếu không tinh ý ta khó có thể hiểu được nỗi lòng họ.

Cố gắng bám vào những thanh âm da diết, những cử chỉ biểu cảm, chúng tôi lắng nghe chuyện đời của gia đình anh Bùi Văn Lộc. Năm 17 tuổi, khi đang học lớp 11, Bùi Văn Lộc bị đau đầu dữ dội, đôi mắt bỗng vụt tối. Nguồn sáng, “cửa sổ” tâm hồn vĩnh viễn biến mất ở cái ngưỡng tuổi đẹp nhất đời người khiến Bùi Văn Lộc hụt hẫng, tuyệt vọng.

Thịnh vừa đánh đàn vừa hát.

Lộc tìm đến Hội người mù huyện Ninh Hòa để hòa nhập và mơ ước, trên một danh phận hoàn toàn khác. Bắt đầu cuộc sống mới trong cái chông chênh của cơ thể không còn lành lặn, một thế giới xung quanh mãi mãi mịt mù, tăm tối.

Tại đây, anh bắt gặp được rất nhiều những hoàn cảnh cùng cực như mình. Anh may mắn, vì ít ra vẫn được hình dung bầu trời và mặt đất màu gì, hình dáng ra sao. Anh còn kịp nhớ được khuôn mặt người thân để mỗi khi buồn, lấy đó làm niềm an ủi.

Bùi Văn Lộc giữ lại được thăng bằng, không còn bi quan, chán nản nữa. Tình yêu đến với anh thật bất ngờ, đó là một người con gái cùng cảnh ngộ tại hội người mù. Họ yêu nhau bằng con tim đồng cảm, khát khao một cuộc sống gia đình có tiếng cười con trẻ. Tình yêu của họ rung động từ con tim đến hơi thở.

6 năm quen biết, gắn bó và cùng nhau vượt qua những khó khăn, mặc cảm về hoàn cảnh, anh chị quyết định tiến tới hôn nhân. Cuộc sống vợ chồng của hai con người cùng số phận buổi đầu gặp vô vàn khó khăn. Ngoài việc vun vén cho miếng cơm, manh áo, họ âm thầm, khao khát một đứa con.

Anh Lộc tâm sự: “Muốn rồi lại sợ, sợ rồi lại mong mỏi, vợ chồng cầu nguyện sẽ có một đứa con làm món quà cuộc đời. Nhưng có người lại khuyên, thế này thì sinh con ra làm gì cho đời nó khổ. Lại có người động viên, cứ sinh đi, biết đâu lại có phúc. Niềm tin vào điều kì diệu cùng với nỗi khát con cháy bỏng đã thôi thúc vợ chồng tôi quyết định sinh con”.

Thịnh đánh đàn cho mẹ hát năm 11 tuổi.
Thịnh đánh đàn cho mẹ hát năm 11 tuổi.

Và một đứa con chào đời, mừng vui xen lẫn lo âu. Từng ngày, niềm hy vọng không ngừng được nhen lên. Hạnh phúc vỡ òa khi bé trai chào đời. Thịnh sinh thiếu tháng nên cơ thể rất yếu, phải nuôi trong lồng kính. Dù vậy, vợ chồng anh Lộc vẫn không ngừng hy vọng.

Anh chia sẻ: “Chúng tôi tin đứa bé sinh ra sẽ có một cuộc sống thật tốt. Cha mẹ nó đã sống cuộc đời tối tăm rồi thì nó có nhiệm vụ nhìn và cảm nhận thế giới xung quanh thay cha mẹ”.

Khi Thịnh tròn một tuổi, bắt đầu chuyển sang giai đoạn bò rồi tập đi. Cảm nhận con mỗi lần đứng lên cứ loạng choạng, té ngã, đôi khi còn húc đầu vào tường nhà la khóc, anh Lộc nghĩ đó là chuyện bình thường của trẻ nhỏ. Sau này, những lần đút bột, bón sữa, bé há miệng ra ngoài làm sữa chảy hết xuống cổ. Đưa đồ chơi không trúng tay thì bé không cầm. Đôi mắt bé lúc nào cũng tròn xoe, càng tạo cho người làm cha, làm mẹ cảm thấy bất an.

Anh Lộc quyết định đưa bé tới bệnh viện. Vừa nghe vị bác sĩ nói bé bị mù bẩm sinh, anh Lộc, chị Lan đổ sụp xuống. Nỗi đau chồng lên nỗi đau, bất hạnh và tuyệt vọng dường như không có lối thoát. Nếu biết trước như thế thì sẽ không sinh con ra nữa. Tội nghiệp thằng bé, một mầm non không may mắn.

Cha mẹ Bùi Ngọc Thịnh hạnh phúc vì thành tích âm nhạc của con.
Cha mẹ Bùi Ngọc Thịnh hạnh phúc vì thành tích âm nhạc của con.

Hạnh phúc bên tiếng đàn

Chẳng thể nhìn ngắm được khuôn mặt con, nỗi buồn cứ mênh mang nặng trĩu. Họ chỉ biết nghe tiếng cười khóc ngây ngô của con làm niềm an ủi. Gạt đi đau thương, gia đình anh Lộc dồn hết tình yêu vào đứa con trai khiếm thị. Họ sống chủ yếu dựa vào công việc làm tăm tre, làm nhang trong Hội Người mù huyện Ninh Hòa.

Lên 4 tuổi mà Thịnh vẫn chưa đứng vững, có lẽ do không nhìn thấy ánh sáng nên Thịnh chậm hơn những đứa trẻ bình thường khác. Vậy nhưng 3 tuổi Thịnh đã biết đánh trống, tuy tiếng trống chưa vào khuôn nếp nhưng âm thanh phát ra một nhịp điệu. Những lần hội có đợt diễn văn nghệ, cậu bé Thịnh hay dỏng tai nghe rồi bò theo nhịp nhạc, với được chiếc dùi trống, Thịnh đánh liên hồi, tỏ ra vô cùng sảng khoái.

Thấy được năng khiếu nghệ thuật thiên bẩm của con, vợ chồng anh Lộc tằn tiện được chút tiền mua đồ nghề cho Thịnh tập và tìm thầy về dạy. Đi hết thầy này đến cô khác họ đều từ chối vì dạy người khiếm thị rất khó. Mãi sau, người trong hội giới thiệu một thầy quen biết, thương hoàn cảnh, lại quý Thịnh nên nhận lời dạy.

Chỉ một thời gian ngắn, ông thầy nói với vợ chồng anh Lộc: “Bé Thịnh học nhanh và thông minh còn hơn người bình thường”.

Niềm vui của vợ chồng anh Lộc càng tiếp thêm nguồn hy vọng để họ đầu tư vào người con yêu quý này. Mỗi ngày, mỗi tuần, nghe tiếng trống của Thịnh đánh đều thấy sự tiến bộ rõ rệt. Không nhìn bằng mắt, Thịnh dùng tay sờ lên các dụng cụ để nhận dạng rồi ngồi ngay ngắn gõ trống một cách chính xác.

Ngoài 7 loại nhạc cụ đạt kỷ lục châu Á, Thịnh đang tập luyện để chơi được nhiều loại nữa.
7 tuổi, Thịnh có thể đánh được hơn 100 điệu trống khác nhau, tất cả đều đúng và chuẩn nhịp. Khi đã khám phá xong nghệ thuật biểu diễn trống, Bùi Ngọc Thịnh bắt đầu chuyển sang đánh guitar, organ và một số loại đàn khác. Những ngày tập guitar, đôi tay của em đau rát, tóe máu, để lại nhiều vết sẹo. Thân hình nhỏ bé, ôm chiếc đàn quá khổ làm người Thịnh vẹo vọ, xương lưng đau buốt.

Chị Lan thấy con tập luyện khổ ải quá có ý định ngăn cản nhưng Thịnh một mực không chịu. Thịnh nói với mẹ: “Con yêu thích học đàn, dù khó khăn bao nhiêu con cũng quyết tâm học được”.

Tháng 9-2011, tại Hội thi “Tiếng hát từ trái tim” do Hội Người mù tỉnh Khánh Hòa tổ chức, Thịnh đoạt giải nhất tiết mục đàn guitar cho mẹ hát, một giải nhất hòa tấu và một giải nhì độc tấu đàn organ.

Hỏi về khả năng nghệ thuật tuyệt vời của Thịnh, anh Lộc cho biết, bản thân anh từ nhỏ không có năng khiếu gì nổi bật, thậm chí còn không biết hát nữa. Còn chị Lan thì chỉ biết hát, còn trống và đàn thì hoàn toàn không am hiểu gì. Những gì Thịnh có được là do “trời” phú và sự khổ luyện.

Ngoài chơi thành thạo các loại nhạc cụ nói trên, Thịnh còn có năng khiếu sáng tác nhạc và hát với giọng ca trong veo, khỏe khoắn. Thịnh không ngần ngại hát tặng chúng tôi bài “Cho ta” do chính mình sáng tác: “Cha mẹ sinh ra ta/ Cho ta cả cuộc đời/ Bầu trời xanh bao la/ Không phủ kín tình cha/ Biển rộng xanh mênh mông/ Không đong đầy tình mẹ/ Mai sau lớn lên người/ Con xây đắp cho đời/ Công ơn cha và mẹ/ Suốt đời con không quên”.

Sở thích của Thịnh là được ôm đàn ra bãi biển chơi vào mỗi buổi chiều sóng xô bờ cát. Nhờ tiếng gió, tiếng sóng hòa vào âm thành tiếng đàn tạo nên bản nhạc hòa tấu thiên nhiên tuyệt diệu. Nhìn thấy con thăng hoa trong âm nhạc, anh Lộc, chị Lan lại ôm nhau khóc. Đôi mắt không cho họ nhìn thấy ánh sáng nhưng cho họ những giọt nước mắt hạnh phúc.

Nguồn: Ngọc Hoa – CAND

Từ khóa: Bùi Ngọc Thịnhngười khuyết tậtsở thích ca hát

Bài viết liên quan

Trung thu
Nhân vật

Chương trình Trăng yêu thương – Sao Kết nối 2022 cho trẻ em khiếm thị

08/09/2022
Nhân vật

Câu chuyện giúp đỡ người khuyết tật

20/05/2022
thay giao ti hon
Nhân vật

Thầy giáo tí hon mang trên mình thân hình trẻ con

12/05/2022
Bài tiếp theo
Gậy thông minh cho người khiếm thị.

Công nghệ thu hẹp khoảng cách giữa người khuyết tật và thế giới

Vui lòng đăng nhập để thảo luận.

Đề xuất

bánh chưng ngày tết

Tuyển TNV gói bánh chưng tặng các hoàn cảnh khó khăn tết Âm Lịch 2023 từ 13-14/1/2023

2 năm trước
Trung thu

Chương trình Trăng yêu thương – Sao Kết nối 2022 cho trẻ em khiếm thị

3 năm trước

Xu hướng

Chí tiến thủ là gì? và tầm quan trọng của chí tiến thủ

Chí tiến thủ là gì? và tầm quan trọng của chí tiến thủ

3 năm trước
Anh Nguyễn Hồng Lợi. Ảnh: NVCC

Nghị lực của người bị dị tật bẩm sinh vươn đến vận động viên bơi lội

4 năm trước

Xem nhiều

Chí tiến thủ là gì? và tầm quan trọng của chí tiến thủ

Chí tiến thủ là gì? và tầm quan trọng của chí tiến thủ

3 năm trước
Nghị định 28/2012 về Người khuyết tật

Nghị định 28/2012 về người khuyết tật có nội dung như thế nào?

4 năm trước
Dạy trẻ khuyết tật tại Trường Tiểu học Hải Xuân, TP Móng Cái, Quảng Ninh

Phát triển giáo dục hòa nhập cho trẻ em khuyết tật: Thực trạng và thách thức

4 năm trước
Người khuyết tật

Trẻ em khuyết tật ở Việt Nam cần quan tâm và chăm sóc như thế nào?

4 năm trước
“Chim cánh cụt đất Việt” bị bại não, vào đại học bằng xe lăn giờ ra sao?

“Chim cánh cụt đất Việt” bị bại não, vào đại học bằng xe lăn giờ ra sao?

4 năm trước
Tạp chí Tiếp Lửa

Tạp chí Tiếp Lửa là cổng thông tin điện tử về người khuyết tật Việt Nam.

Chuyên mục

  • Ẩm thực
  • Bạn đọc
  • Công nghệ
  • Du lịch
  • Đời sống
  • Giải trí
  • Giáo dục
  • Kinh doanh
  • Nhân vật
  • Pháp luật
  • Sức khỏe
  • Thể thao
  • Tin tức

Kết nối

  • Giới thiệu
  • Quảng cáo
  • Shop
  • Liên hệ

© 2021 Tiếp Lửa giữ bản quyền nội dung trên website này.

No Result
Xem tất cả kết quả
  • Trang chủ
  • Đời sống
  • Giáo dục
  • Công nghệ
  • Nhân vật
  • Kinh doanh
  • Pháp luật
  • Video
  • Bạn đọc
  • Shop
  • Thêm +
    • Ẩm thực
    • Du lịch
    • Giải trí
    • Thể thao
    • Sức khỏe

© 2021 Tiếp Lửa giữ bản quyền nội dung trên website này.

Welcome Back!

Đăng nhập tài khoản của bạn bên dưới

Forgotten Password?

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.

Log In