Rào cản tâm lý và kỳ thị xã hội
Anh Vũ Phong Kỳ, giáo viên Trung tâm Nghị lực Sống, phải ngồi xe lăn từ năm 10 tuổi. Không chỉ đối mặt với bệnh loãng xương, anh còn chịu áp lực từ ánh mắt tò mò và sự kỳ thị xã hội. Đây là lý do khiến anh phải nghỉ học giữa chừng, cho thấy khuyết tật không chỉ là vấn đề sức khỏe mà còn là rào cản tâm lý nặng nề.

Người khiếm thị: Thiếu giáo trình và sách chữ nổi
Bùi Quang Khánh, học sinh khiếm thị lớp 9, gặp nhiều trở ngại khi tìm trường phù hợp. Dù được gia đình hỗ trợ, em vẫn thường xuyên thiếu sách chữ nổi và tài liệu học tập. Hiện nay, nhiều cấp học vẫn chưa có sách giáo khoa chữ nổi theo chương trình mới, khiến học sinh khiếm thị phải “học chay” và gặp khó khăn trong tiếp cận tri thức.
Người khiếm thính: Thiếu phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu
Người điếc chủ yếu giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu, nhưng hiện tại cả nước chỉ có khoảng 30 phiên dịch viên. Việc thuê phiên dịch rất tốn kém, khoảng 200.000 đồng/giờ, khiến việc học tập và hòa nhập xã hội của người khiếm thính trở nên khó khăn. Anh Lê Văn Ánh, một người điếc ở Hà Nội, chia sẻ rằng việc “viết ra giấy” không thể thay thế ngôn ngữ ký hiệu. Trên truyền hình, nếu không có phiên dịch, cộng đồng khiếm thính gần như bị loại khỏi thông tin xã hội.
Khoảng cách giữa chính sách và thực tiễn
Việt Nam đã ban hành Luật Người khuyết tật và tham gia Công ước quốc tế về Quyền của người khuyết tật. Đồng thời, một Đề án Quốc gia trợ giúp người khuyết tật đã được triển khai. Tuy nhiên, từ chính sách đến thực tế vẫn tồn tại khoảng cách. Cơ sở hạ tầng thiếu đồng bộ, giao thông công cộng chưa thân thiện, giáo dục chưa bao trùm, dẫn đến việc người khuyết tật dù được quan tâm nhiều hơn nhưng vẫn còn nhiều trở ngại trên con đường hòa nhập cộng đồng.